Chuyện của Đàm Tiếu đã lan truyền khắp Tinh Tú thính vào hôm sau, bộ Nhân sự truyền tin tức ra ngoài đại ý là trợ lý ra ngoài không xin bảo vệ nên phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nhưng nhóm người Bạch Cập hiểu rõ, tuy Đàm Tiếu trói gà không chặt, nhưng cũng không phải đồ ngốc, sẽ không đứng tại chỗ mặc người khác đuổi giết. Có thể trong vòng năm phút phá được kết giới bảo vệ do bộ Phán qan sáng chế ra, rốt cuộc là người nơi nào.
Nhằm vào Đàm Tiếu, rốt cuộc là nhất thời nảy lòng tham hay đã chủ mưu trước.
Bạch Cập đưa Tần Thái trở về thành phố Tam Họa. Hai người về Thiên Lư Loan, nơi này thật quá rộng cũng quá quạnh quẽ. Tần Thái ngồi xuống sô pha, Yến Tiểu Phi hơi do dự rồi đem nước ép trái cây ướp lạnh có sẵn trong tủ cho cô. Tần Thái nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh thấu xương, hắn không chịu được mà tránh đi. Bạch Cập ngồi bên cạnh, cho rằng cô sẽ làm loạn trời đất lên, đến Tang Cốt Nê phải nắm chặt kính Côn Luân của mình, nhồi im không nhúc nhích.
Tần Thái nắm ly nước trong nay, giọng nói như giọt mưa tí tách ngoài cửa sổ: "Ngày mai đến Tinh Tú thính, A Tử sẽ giao công việc cho cậu."
Yến Tiểu Phi ngẩn ra, lời này là nói với hắn. Sa Ưng tựa như thở dài nhẹ nhõm, tâm tình Bạch Cập vẫn bất định, trong đôi mắt cô có một sự kiên nhẫn, giống như cây tùng ngạo nghễ giữa tuyết, trăm năm không đổi.
Từng câu từng chữ cô nói bình tĩnh: "Hậu sự của Đàm Tiếu, cậu cùng với nhân sự của Tinh Tú thính lo liệu đi, tôi cũng sẽ tham gia."
Yến Tiểu Phi không biết nên nói gì, một lúc sau mới trả lời: "Được."
Tần Thái đặt ly nước ép lên bàn, độ ấm trong bàn tay đã tan vào thành ly, cô nhìn chăm chú rồi bỗng xoay người rời đi: "Tôi qua bên Ứng Quả Nhi, tối nay không về."
Cho đến khi cô đóng cửa đi ra ngoài, những người trong phòng thở ra một hơi. Sa Ưng nói chuyện tự nhiên với Bạch Cập: "Cô ấy bình tĩnh hơn tôi nghĩ."
"Đã qua thời gian xúc động." Bạch Cập phủi bụi trên áo, duỗi tay cầm ly nướp ép lạnh của Tần Thái lên uống, hương vị không tệ, đáng tiếc về sau không uống được nữa rồi.
Phía bên Tần Thái, Lữ Liệt Thạch đang nổi trận lôi đình: "Ai cho con động đến người họ Đàm kia hả? Hắn là người của Tinh Tú thính đấy, là văn chức cấp cao của Tinh Tú thính Nhân Gian, con động đến hắn không bằng đi bắt một tổ tưởng đi." Huống chi hắn còn là tình nhân của nha đầu kia...
Lữ Liệt Thạch không nói ra, đêm qua nhận được điện thoại của Lữ Dật mới biết Lữ Lương Bạc đi vây bắt một quản lý cấp cao của Nhân Gian. Hôm qua ông ta còn không quan tâm, vì lấy bản lĩnh bây giờ của Lữ Lương Bạc thì ngoại trừ Bạch Cập ra thì tương đối an toàn. Nhưng sau khi nghe tên con mồi mà họ nói, tên là Đàm Tiếu, cả người ông ta nảy lên! Nhân Gian và Trật Tự đối đầu nhau đã lâu, chỉ cần một ngọn nến là đủ để nổi lửa ngươi chết ta sống.
Thời điểm tồn vong sinh tử, chuyện thắng thua không ai nói trước được. Tên Đàm Tiếu kia chỉ là văn chức, chuyện bắt hắn dễ như trở bàn tay, nhưng người sau lưng hắn là Tần Thái. Nha đầu kia nặng nhất là tình cảm, một khi đã động đến binh đao.... Bây giờ chỉ sợ Lữ Lương Bạc đã trở thành địch nhân của cô ta.
Hắn nhanh chóng chạy đến hiện trường, trước tiên là sai người ngụy trang thành Huyền Thuật sư của Nhân Gian. Đàm Tiếu không có căn cơ Huyền thuật, muốn lừa hắn rất dễ. Một mặt cho người đuổi bắt Đàm Tiếu, một mặt kéo Lữ Lương Bạc rời khỏi thôn Thượng Khê. Ngờ đâu chỉ năm phút sau lại gặp phải viện quân từ Phán quan Nhân Gian, ông ta nóng lòng muốn thoát thân nên sau khi giao thủ một chút đã nhanh chóng rời khỏi.
Lữ Lương Bạc cũng không muốn giết Đàm Tiếu, anh chỉ muốn hỏi tin tức của Tần Thái. Lữ Liệt Thạch đưa anh trở về văn phòng, đốt một điếu thuốc rồi cuối cùng hạ quyết tâm: "Sau khi con đi, Yến Trọng Hoan tìm về được Tiên Tri thật sự, trải qua việc xem xét mệnh lý hai người thì phát hiện nha đầu Tần Thái thật sự không phải Tiên Tri của Trật Tự, mà con bé lại có năng lực Tiên Tri. Hiện tượng này chứng minh sự hỗn loạn của Thiên Đạo đã bắt đầu, cho nên Yến Trọng Hoan cùng các vị trưởng lão thương lượng giải quyết con bé, sửa lại Thiên Đạo. Nhưng vì cha niệm tình nó và con có tình cảm, đã cùng với Bạch Hà đưa nó trốn khỏi Trật Tự."
Chuyện ông ta thật giả lẫn lộn, nhưng ít nhất vẫn giữ cốt truyện: "Ai biết rằng tuổi nó còn nhỏ chịu không nổi dụ hoặc mà gia nhập Nhân Gian. Mấy năm nay đã giết hại biết bao nhiêu Tra Xét của Trật Tự, trợ Trụ vi ngược, làm nhiều chuyện xấu. Hơn nữa....sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, Đàm Tiếu mà con muốn bắt là trợ lý trên danh nghĩa, thực tế là tình nhân của cô ta... Con trai, cha biết con thích nha đầu này, mặc kệ là thật lòng hay giả dối đều không sao, bây giờ đã không còn là nha đầu khi xưa nữa. Con lý trí lên một chút, con còn nhiều trọng trách phải gánh vác."
Cách lớp kính râm, ông ta không nhìn rõ biểu tình của con trai mình, Lữ Lương Bạc chỉ im lặng. Bảy năm qua, rốt cuộc đã sai ở đâu?
Hai ngày sau là lễ tang của Đàm Tiếu.
Nửa tháng nay thành phố Tam Họa luôn nắng ấm, nay bỗng đổ cơn mưa phùn. Lục Thiếu Hoài đi cùng Tần Thái với cái bụng lớn từ từ đi vào nghĩa trang, phía sau là hai Phán quan đang che ô. Có Huyền Thuật sư chuyên làm nghi thức siêu độ phía trước, Tần Thái vẫn luôn đeo kính râm, chỉ tháo xuống lúc làm lễ hạ quan. Sa Ưng đứng phía sau Bạch Cập, anh còn nhớ rõ lễ tang của Chu Bích Hoa, cô vì quá đau xót nên không đến, chỉ trốn ở một nơi không người khóc thầm, không có dũng khí đối diện với biệt ly.
Mà nay Đàm Tiếu đã rời đi, dù đau như vậy nhưng cô vẫn đứng trước lễ tang của anh, để lộ vết thương giữa sương gió. Với tư thái bình tĩnh, đối mặt với tổn thương.
Thế gian này có một kiểu người, càng sống càng an nhàn, vì thế ngày càng nhát gan lo được lo mất quá nhiều. Mà kiểu người khác, bước đi trên lưỡi đao, vết thương càng chồng chất thì càng mạnh mẽ.
Ngày hôm sau, bộ Phán quan gọi đến dò hỏi có nên chiêu hồn cho trợ lý Đàm hay không. Nếu chiêu hồn thì có khả năng làm anh ấy sống lại, nhưng Tần Thái từ chối.
Lúc Đàm Tiếu chết cô không nhìn thấy được, có thể bởi vì chuyện này không nằm trong quỹ đạo vận hành của Thiên Đạo, cũng có thể là duyên phận hai người đã hết. Nhưng dù thế nào, chỉ cần anh có thể luân hồi, một lần nữa đi vào Thiên Đạo, năng lực Tiên Tri nhất định sẽ cảm nhận được anh.
Bi kịch của Chu Bích Hoa không thể lại tái diễn.
Đàm Tiếu, tôi yêu anh. Cũng bởi vì yêu anh nên không muốn trái ý trời. Chỉ có thuận theo thiên mệnh, chờ đợi gặp lại nhau.
Tuy Đàm Tiếu ở Nhân Gian, nhưng dù sao chỉ là văn chức nên tội nghiệt không sâu nặng. Tần Thái lấy danh nghĩa của anh lập quỹ tu sửa đường xá trường học, cũng ngày ngày thắp hương cầu khẩn, cuối cùng đến một buổi tối cô mơ thấy mình đang ở một sơn thôn nhỏ. Con đường quốc lộ thẳng tắp hướng về phía chân trời, xung quanh trồng đầy bạch dương. Cô đi giữa đường, cứ đi mãi không biết đến bao lâu, bỗng thấy một ngôi nhà bằng gạch xanh biếc. Cô vừa định đến gần thì đã bị chuông điện thoại đánh thức
Ứng Quả Nhi gọi điện thoại cho cô, bảo là muốn ăn quả măng cụt. Tần Thái chỉ đành khoác áo đi mua. Mua xong thì đã vừa vặn là 3 giờ sáng, dù sao cũng không ngủ được, cô dựa vào ký ức tìm cái quốc lộ kia, nhưng không tìm được một đoạn nào. Lái xe chạy tới chạy lui chục lần, bỗng phía trước xuất hiện một con chó đen.
Tần Thái nhìn thẳng vào nó, nó lắc lắc cái đuôi, bốn chân rảo chạy về phía trước. Tần Thái xuống xe chạy nhanh theo nó. Sương mù rất dày và nặng khiến mọi thứ không nhìn rõ. Nó chạy mãi chạy mãi rồi mơ hồ biến mất, còn để lại một câu cuối cùng: "Trái bốn, phải tám."
Tần Thái ngừng lại ở nơi nó biến mất, cô đã hiểu. Cẩu thuộc Thổ, vậy đây chính là Thổ địa hiển linh. Đạo hạnh của cô tuy thấp nhưng tu vi đã vượt mức Địa Tiên. Mấy thứ này rất có linh tính, sẽ chủ động giúp cho cô.
Chỉ là trái bốn, phải tám nghĩa là gì?
Tần Thái nhìn đường, bên trái có con đường nhỏ mọc đầy cỏ, nhưng nhìn kĩ có thể thấy được dấu vết bị người dẫm qua. Cô đi theo dấu đó tầm bốn km, sau đó thấy một con đường đất phía bên phải, đi tám km vừa lúc đến một ngôi nhà nhỏ bằng gạch xanh. Sắc trời tuy đã hơi hừng lên, đèn bên cửa sổ vẫn còn sáng.
Tần Thái nhẹ nhàng gõ cửa, chỉ lát sau đã có người lên tiếng: "Ai vậy, đã trễ thế này?"
Một người đàn ông tầm 27, 28 tuổi khoác áo bông ra mở cửa, thấy trước cửa là một cô gái trẻ lại xinh đẹp, anh phất tay: "Chờ chút chờ chút, tôi nhốt chó lại đã, nhóc này hay cắn người lắm."
Nhưng vừa đến ổ chó, anh phát hiện con chó săn ngày thường rất hung hãn nay lại sợ tới mức cuộn người lại, run bần bật như một con thỏ đang sợ hãi. Anh đá nhẹ nó một cái, mắng một câu rồi xích nó lại cho chắc ăn, mới đi ra mở cửa.
Tần Thái đi qua con đường nhỏ một thời gian dài, từ trên xuống bị sương nhuộm ướt đẫm. Bề ngoài tóc trắng, tuy rằng có quái dị nhưng lại rất khí chất cao quý khiến cô không giống người trong thôn. Người đàn ông đánh giá cô một lúc mới nói: "Có chuyện gì sao?"
Tần Thái đáp lời rất hiền: "Tôi bị lạc đường, đại ca có thể cho chén nước không?"
Là một cô gái nhỏ lại một mình, anh không quá sợ đưa cô vào nhà: "Vào đi, trời tối mà một cô nương nhỏ đi đâu vậy chứ"
"Quốc Lương, ai thế anh?" Trong phòng truyền ra tiếng người phụ nữ, nghe giọng có vẻ không lớn lắm. Người đàn ông tên là Quốc Lương đưa Tần Thái vào phòng khách, ngôi nhà này tuy rằng hơi cổ nhưng bên trong được bố trí ấm áp. Sàn nhà bằng gỗ màu vàng bưởi, bàn trà màu trắng, TV siêu mỏng 50 inch, xem ra nhà này khá giàu có.
"Là một cô gái, bị lạc đường nên xin chén nước." Người đàn ông vừa đáp vừa rót cho cô chén nước lớn, còn bỏ thêm đường đỏ: "Vợ tôi vừa sinh được một thằng nhóc béo mập, xem như là khách quý." Nhìn ra được tâm tình anh ra rất tốt, người phụ nữ lại nói: "Quốc Lương, đã trễ thế này, anh nấu cho cô ấy quả trứng gà chần ăn đi cho ấm. Trời sáng hơn rồi hẵn đi."
Người đàn ông đáp lại, đứng dậy đi vào phòng bếp nhóm lửa: "Cô cứ ngồi đi, vừa lúc tôi cũng muốn ăn chút gì đó."
Tần Thái nói cảm ơn, chờ đến lúc Quốc Lương xuống nhà bếp bận rộn, cô đẩy mành cửa trước buồng trong đi vào. Người phụ nữ đang nằm trên chiếc giường lớn, bên cạnh là một đứa trẻ được bọc kín mít.
Nhìn thấy cô, người phụ nữ cười hiền lành: "Vừa mới sinh thôi, cha mẹ chồng tôi đi mời bác sỹ, chưa về thì tôi đã sinh bé. Tôi không đứng dậy được, cô cứ ngồi đi, nếu không thì tìm cho cô cái đệm làm giường ngủ nhé?"
Tần Thái lắc đầu: "Không cần, tôi chỉ đến nhìn thôi."
Nửa câu sau cô nói quá nhỏ, người phụ nữ nghe không rõ, nhưng cô ấy không ngại. Vì đang vui sướng được làm mẹ, không còn bận tâm chuyện khác.
"Tên đứa nhỏ là gì?" Cô hỏi, người phụ nữ vỗ về đứa bé nằm bên cạnh, cười tươi: "Nhà tôi họ An, đã sớm chọn tên cho con, nếu là con trai thì tên An Thành, con gái là An Bối."
Tần Thái gật đầu: "Trong mệnh của đứa nhỏ thiếu thổ, tên Thành không tệ."
Người phụ nữ kinh ngạc, cô gái này nhìn nhỏ như vậy mà hiểu thứ này sao?
An Quốc Lương nấu xong trứng gà, lúc bê vào phòng thì phát hiện cô gái kia đã đi rồi. Anh kì quái nhìn thoáng qua, đành ăn hết quả trứng, rồi chăm sóc cho con trai bú no sữa. Thẳng đến khi trời sáng, lúc đi ra cửa thì anh phát hiện sự kì lạ, lúc mời cô gái kia vào rõ ràng anh đã khóa cổng, nhưng sau khi cô ấy đi ra ngoài rồi thì làm sao cổng vẫn khóa như vậy được?
Sợ dọa vợ và cha mẹ nên anh giấu việc này đi.